Tôi đi cà phê vườn
Một buổi tối chủ
nhật cuối năm, trong vai một đôi tình nhân, tôi rủ cô bạn gái đồng nghiệp nhỏ
tuổi, mới từ xa tới đi cùng để thâm nhập vào lãnh địa cà phê vườn. Từ quốc lộ
51, qua một bãi đất trống thuộc địa bàn xã Tân Phước, huyện Tân Thành, không có
gì khó khăn, chúng tôi nhận ra ngay một dãy quán cà phê vườn bởi những dây đèn
xanh đỏ nhấp nháy, đan chéo nhau chằng chịt, lúc ẩn lúc hiện.
Đặc điểm để phân
biệt các quán cà phê vườn với các quán cà phê khác là những vườn cây rậm rạp.
Từ cổng quán đi vào phía trong, tôi có cảm giác ánh sáng như đang yếu dần. Men
theo con đường có dải đèn nhấp nháy, tôi chở cô bạn gái chạy thẳng vào một khu
vườn rộng mênh mông. Sau vài phút đứng tại chỗ định thần cho quen mắt. Tôi từ từ
nhận ra những chiếc lều nhỏ lợp lá nhấp nhô sau những lùm cây. Dò dẫm một lúc,
tôi và cô bạn cũng tìm được một chiếc lều bỏ không. Tôi nhận ra những chiếc lều
đã có người ngồi là nhờ vào tiếng thì thào và những đốm lửa thuốc lá cháy lập
lòe. Ngay lập tức, chị phục vụ cầm chiếc đèn pin bé bằng ngón tay tiến đến hỏi
nhỏ: “Anh chị dùng gì? Cà phê, cam vắt, nước dừa hay cô ca cô la?...”
Có thể dễ dàng nhận
thấy, những người tìm đến nơi đây, ít ai chú ý đến việc lựa chọn đồ uống. Lại
càng không phải chỗ để thưởng thức, đánh giá chất lượng nước giải khát hay nhâm
nhi thưởng ngoạn một ly cà phê ngon. Mục đích của họ là tìm một chỗ ngồi. Đúng
hơn là tìm một chỗ ngồi kín đáo để tâm sự. Chính vì vậy mà việc uống gì không
quan trọng. Giá cả giữa các loại đồ uống ở đây chênh nhau không bao nhiêu. Ai
đến đây cũng đều phải tự hiểu rằng, họ trả tiền là để mua một chỗ ngồi chứ
không phải đến để uống nước.
“Cà phê và cam vắt”
– Tôi kêu đại.
Sau khi thanh toán
50 ngàn đồng tiền nước cho chị phục vụ xong, tôi và cô bạn gái an tọa trên
chiếc ghế bố. Có thể nói, lúc này chủ và khách hồn ai nấy giữ. Bỗng nhiên tôi
nghe một tiếng “Đốp”. “Gì thế?” – Tôi quay sang cô bạn hỏi. “Muỗi anh ạ! Anh
nhớ đập muỗi nhé! Muỗi ở đây đốt đau lắm!”
Tôi ngắt một cành
cây bên cạnh, đưa cho cô bạn gái để đuổi muỗi. Một ý nghĩ hài hước chợt lóe lên
trong đầu: “Nếu như tình yêu làm cho người ta quên đi muỗi đốt, thì nơi đây sẽ
là cơ hội lý tưởng để thử thách tình yêu”. Nhấp một ngụm nước, tôi ngả người
trên chiếc ghế bố vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ kế hoạch phòng chống
muỗi đốt… Bất chợt tôi nghe thấy tiếng cười rúc rích phát ra từ lùm cây bên
cạnh, tiếng ghế bố kêu kèn kẹt và tiếng thở. Trong đêm tối, tôi vẫn nhận ra
khuôn mặt cô bạn tôi đỏ bừng vì mắc cỡ. Tiếp đó, ánh đèn pin lóe lên và tiếng
chị phục vụ hỏi: “Anh chị nào kêu sữa tươi không đường không đá?” – Phía cuối
buông một giọng khàn khàn từ một lùm cây tối om: “Mang vào đây”. Cả một khu
vườn rộng tối thui, chi chít các lùm cây, làm sao nhớ nổi ai kêu cái gì mà mang
vào, vì vậy thỉnh thoảng tôi lại nghe điệp khúc: “Anh chị nào cam vắt, anh chị
nào sữa tươi, anh chị nào nước dừa, anh chị nào cô ca cô la…”
Đến cà phê vườn với
hy vọng để đổi lấy một thế giới riêng thì bạn lại khó chịu bởi những tiếng thì
thầm. Dù bạn nói thật nhỏ thì ít nhất cũng có khoảng năm sáu lùm cây bên cạnh
nghe thấy. Thế là suốt buổi tối, xen giữa tiếng gọi của chị phục vụ là tiếng rì
rầm như họp chợ đêm. Ở một lùm cây phía sau, một đôi trai gái thì thào: “Hôm nọ
3 thằng ở nhà em về gặp anh, đụng xe té cái “rầm”. Trời! Có sao không? Không.
Mấy thằng đó mà còn mò đến tán tỉnh em thì sẽ có ngày… về âm phủ. Đấy mới là
cảnh cáo thôi – Đưa anh cái dép….”
Ở một lùm cây xa hơn
thì: “Anh ăn đi! Há mồm ra nào… khỏi! Rớt tèm lem nè… thôi đi… hì hì…”.
Bên trái ở một cái
chòi khác, tôi nghe thấy giọng một thiếu niên nam: “Hôm trước chạy xe bị bắn
tốc độ, lại không có bằng lái nên bị giam xe rồi”, “Thế xe này của ai?”, “Mượn
của phụ huynh”, “Sao không nộp phạt lấy xe?”, “Bỏ luôn. Mua cái mới”, “Xạo!”,
“Không tin à?”, “Giấy mua xe nè!”, “Trời! Giàu thế!”, “Chuyện nhỏ”, “Bà già hứa
thi đậu tốt nghiệp sẽ thưởng cái nữa…”.
Hơn một tiếng đồng
hồ trôi qua chậm chạp, không thể ngồi lâu hơn, tôi và cô bạn gái ra về không
khỏi giật mình băn khoăn lo lắng khi nhận ra rằng, nơi đây còn có cả bóng dáng
các cô cậu học trò. Hôm trước, một cậu học sinh con một chủ doanh nghiệp tư
nhân khoe với tôi: “Ở nhà, cháu bị phụ huynh quản lý chặt lắm. Bạn gái cháu đến
chơi, gặp nhau cũng chẳng nói được chuyện gì. Đi chơi ngoài đường thì sợ đụng
thầy cô. Vì thế, bọn cháu phải vào đây mới có chỗ mà tâm sự…”. Quả đúng như
vậy, chỉ cần vài chục ngàn đồng là những người yêu nhau có thể đến các quán cà
phê vườn ngồi thoải mái. Muốn ngồi bao nhiêu tiếng đồng hồ cũng được. Chính vì
vậy mà có không ít các cô cậu học sinh cấp 2, cấp 3, cũng dắt nhau đến đây “tìm
hiểu”. Họ làm gì sau các lùm cây kia thì chỉ có trời mới biết. Có thể đây cũng là
một trong những nguyên nhân khiến các cô gái trẻ vị thành niên phải làm mẹ sớm
hoặc phải tìm đến các dịch vụ nạo phá thai.
Có thể nói những năm
qua, cùng với tốc độ đô thị hóa, các dịch vụ ăn theo ở huyện Tân Thành cũng
phát triển mạnh, trong đó đáng báo động là các quán cà phê vườn. Tuy nhiên,
những năm gần đây, do các cơ quan chức năng và chính quyền địa phương làm mạnh
tay, kiểm tra gắt gao, xử phạt các quán sử dụng tiếp viên không đăng ký tạm
trú, tạm vắng, hoặc các quán cà phê đèn mờ không đủ ánh sáng, vì vậy nhiều quán
đã phải ngưng hoạt động.
Vì cuộc sống mưu
sinh nhọc nhằn, những người kinh doanh dịch vụ này chỉ đơn thuần nghĩ đến việc
kiếm tiền, thu lợi nhuận. Họ không hề nghĩ đến những mặt trái, những tác hại
sâu xa nảy sinh từ loại hình dịch vụ này. Chủ một quán cà phê vườn tâm sự: “Mới
đầu tôi không biết, dựng quán lên tốn cả tiền triệu để mắc điện. Chẳng có khách
nào thèm đến. Sau đó tôi tháo hết điện đi, giờ mới đông như thế đấy…”.
Một số người dân địa
phương ở gần khu vực này cho biết: “Những quán cà phê vườn ở đây còn là điểm
hẹn để gái làng chơi đi khách. Ban ngày
họ ngủ tại các nhà trọ gần đó, tối đến tụ tập ở đây. Khách đến, thỏa thuận giá
cả xong là họ chở nhau đi chỗ khác thuê phòng. Nhiều chuyện lắm! Quán này gây
lộn quậy phá quán kia vì ganh ăn. Có mấy ông ham của lạ còn bị vợ đánh ghen ầm
ĩ”.
Điều kinh khủng nhất
là bọn chích hút thường tìm đến nơi này để “phê”. Một anh bạn trong đội 814 của
xã kể cho tôi nghe: “Một lần đi kiểm tra vào lúc sáng sớm, chúng tôi phát hiện
có cả kim tiêm và bao cao su vứt bừa bãi dưới đất mà chủ quán chưa kịp dọn”. Hú
vía! Tôi nổi da gà khi nghĩ đến tối hôm đó, không may dẫm phải một cái kim tiêm
của một con nghiện nhiễm HIV?!
Ở khía cạnh văn hóa,
các quán cà phê vườn còn làm mất đi vẻ mỹ quan ở khu dân cư. Ban ngày đến đó,
sẽ thấy bên ngoài mỗi quán được chăng bằng dây thép gai chằng chịt, một số lều
còn được quây bằng cót ép xung quanh, trông giống như một cái chuồng heo.
Có thể khẳng định
rằng, việc kiểm tra, xử phạt các loại hình kinh doanh dịch vụ này chỉ là giải
quyết phần ngọn, cái gốc để giải quyết căn cơ lâu dài vấn đề này là công tác
tuyên truyền vận động, để người dân tự ý dẹp bỏ, chuyển đổi sang kinh doanh các
lĩnh vực khác. Mặt khác, cần xây dựng công viên xanh, khu vui chơi giải trí của
người lao động, hay phát triển các khu du lịch sinh thái hấp dẫn, an toàn, lịch
sự. Đây mới chính là “phương thuốc” quản lý nhà nước hữu hiệu nhất để “điều trị
bệnh” đối với loại hình dịch vụ này.
Được biết, trong
tương lai không xa, huyện Tân Thành sẽ có hai địa điểm được tỉnh đầu tư xây
dựng khu dịch vụ du lịch là Bàn Thạch (thị trấn Phú Mỹ) và Tân Phước (xã Tân
Hòa) với diện tích khoảng 70 hécta nhằm phục vụ nhu cầu vui chơi, giải trí của
người lao động trong các khu công nghiệp và thủy thủ tàu biển. Tuy nhiên, việc
đầu tư xây dựng một dự án có tổng vốn đầu tư hàng trăm tỷ đồng không phải là
chuyện một sớm một chiều./.
Xuân Đinh Hợi 2007
ĐÀO QUỐC THỊNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét