Tôi đi KARAOKE...ÔM
Thành phố Vũng Tàu hàng năm
có khoảng 3 triệu lượt khách du lịch trong và ngoài nước đến thăm quan. Để đáp
ứng nhu cầu của các du khách, các loại hình dịch vụ được mọc lên. Nhiều dịch vụ
hoạt động lành mạnh, chính đáng, song cũng có không ít những tụ điểm kinh doanh
trá hình, làm vẩn đục bầu không khí trong lành của xã hội mà karaoke ôm là một
ví dụ.
Trong tất cả các loại hình
dịch vụ “ôm” như: “karaoke ôm”, “bia ôm”, “tắm ôm”, “câu cá ôm”… thì
karaoke ôm được xem là “lịch sự” và “trữ tình” nhất. Ai cũng hiểu rằng karaoke
trá hình thì bên trong phòng lạnh cùng với những bản nhạc kia là cả một trò ma
quỷ. “Giấy thông hành” để hội nhập vào đây không có gì khác hơn là những đồng
tiền kiếm được bằng mọi cách. Đàn ông đến trong tư thế dự hội và ra về trong
cảnh chợ chiều.
Một anh bạn tôi ở Hà Nội đi công tác vào TP. Hồ Chí Minh có rủ hai người bạn nữa cùng đi Vũng Tàu chơi. Buổi chiều sau khi đã nhậu lai rai ở đường Võ Thị Sáu xong, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, anh bạn tôi liền rủ đi hát karaoke. Vốn cũng biết hát hò đôi chút, nên tôi hào hứng nhận lời. Dọc đường, anh bạn tôi cầm máy điện thoại di dộng gọi hỏi một “thổ dân gốc” nhà ở Vũng Tàu xem có nhà hàng karaoke nào “xịn”, có em út “ngon lành” không và lập tức được chỉ dẫn chu đáo. Quả đúng như lời chỉ dẫn, xe chúng tôi vừa đậu, một dàn tiếp viên 6,7 em tuổi chừng 17,18, áo trắng váy xanh tím than lửng đến… ngang đùi, đồng phục, nở một nụ cười tươi như… đã quen nhau từ kiếp trước. Bà chủ tóc cắt ngắn, dáng vẻ của một phụ nữ quý phái, kín đáo quan sát biển số xe 53L của chúng tôi rồi yên tâm chỉ vào một phòng lớn phía trong. Lập tức các bồi bàn nam lục tục kê xếp lại chỗ ngồi, chỉnh lại dàn đầu máy, mang bia và khăn lạnh vào. Bốn cô gái trông cũng “khả dĩ” cấp tốc được điều động vào phục vụ. Thấy các cô cứ khoanh tay đứng, anh bạn tôi nhắc nhở:
Một anh bạn tôi ở Hà Nội đi công tác vào TP. Hồ Chí Minh có rủ hai người bạn nữa cùng đi Vũng Tàu chơi. Buổi chiều sau khi đã nhậu lai rai ở đường Võ Thị Sáu xong, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, anh bạn tôi liền rủ đi hát karaoke. Vốn cũng biết hát hò đôi chút, nên tôi hào hứng nhận lời. Dọc đường, anh bạn tôi cầm máy điện thoại di dộng gọi hỏi một “thổ dân gốc” nhà ở Vũng Tàu xem có nhà hàng karaoke nào “xịn”, có em út “ngon lành” không và lập tức được chỉ dẫn chu đáo. Quả đúng như lời chỉ dẫn, xe chúng tôi vừa đậu, một dàn tiếp viên 6,7 em tuổi chừng 17,18, áo trắng váy xanh tím than lửng đến… ngang đùi, đồng phục, nở một nụ cười tươi như… đã quen nhau từ kiếp trước. Bà chủ tóc cắt ngắn, dáng vẻ của một phụ nữ quý phái, kín đáo quan sát biển số xe 53L của chúng tôi rồi yên tâm chỉ vào một phòng lớn phía trong. Lập tức các bồi bàn nam lục tục kê xếp lại chỗ ngồi, chỉnh lại dàn đầu máy, mang bia và khăn lạnh vào. Bốn cô gái trông cũng “khả dĩ” cấp tốc được điều động vào phục vụ. Thấy các cô cứ khoanh tay đứng, anh bạn tôi nhắc nhở:
- Kìa! Sao các em không
ngồi xuống đi?
Một cô trông có vẻ là “ca
trưởng” thay mặt trả lời:
- Ở đây, chúng em chỉ được
phục vụ “đứng”.
À, thì ra đã có lệnh cấm
các tiếp viên nữ nhà hàng karaoke không được ngồi chung với khách nam trong khi
hát. Thấy vậy, anh bạn tôi cầm máy điện thoại gọi cho “thổ dân gốc” ở Vũng Tàu nhờ
can thiệp, rồi đưa máy cho bà chủ nói chuyện trực tiếp. Thật linh nghiệm, chỉ
sau vài câu trao đổi ngắn gọn, nhận ra người quen, bà chủ liếc mắt ra lệnh cho
các tiếp viên nữ và thế là các cô gái nhanh chóng hồn nhiên ngồi lên lòng chúng
tôi, bóc khăn lạnh, lau mặt cho khách, như không phải là những cô gái ngây thơ
rụt rè trước đó 5 phút.
Tiếng nổ lốp đốp của những
lon bia mới khui, tiếng nhạc rộn ràng, tiếng hát đứt đoạn, tiếng cười rúc rích,
tiếng hôn nhau chùn chụt, hòa quyện vào men bia say nồng… Hình như “tình” trong
phòng lạnh, dưới ánh đèn mờ ảo kia bao giờ cũng đẹp và thơ mộng hơn “tình” ở
ngoài.
Tôi tranh thủ tâm sự với cô
tiếp viên ngồi cạnh:
- Ngồi thế này không sợ
công an bất chợt đến kiểm tra à?
- Yên tâm đi, chỉ sợ các
anh là công an thôi, chứ công an ở ngoài sức mấy kiểm tra nổi. Có bảo kê gác
bên ngoài. Nếu đến, chỉ cần chúng em đứng dậy là xong.
- Thế nếu anh muốn… “đi tới
cùng” thì sao? – Tôi dò hỏi.
- Nếu thích thì OK! Đến
phòng trọ em ở. Nói rồi cô gái rút chiếc bút trên túi áo của tôi ghi lại địa
chỉ nhà trọ nơi cô ở, số máy điện thoại di động, rồi đưa cho tôi và hẹn gặp vào
sáng hôm sau…
À, thì ra từ karaoke ôm đến
mại dâm chỉ là một khoảng cách ngắn.
- Lương của các em ở đây
bao nhiêu? – Tôi tiếp tục hỏi.
- Dạ không có lương.
- Vậy làm sao sống được?
- Bọn em sống chủ yếu nhờ
tiền “bo” của khách. Khách “bo” bèo nhất cũng 50 ngàn đồng, nhiều thì một hai
trăm ngàn.
Cô gái có vẻ “cảm tình” với
tôi nên tiếp chuyện cởi mở:
- Tiếp viên còn được hưởng
tiền phần trăm theo đầu lon bia, nên nếu khách uống nhiều thì bọn em được tiền
nhiều, vì vậy ở những chỗ khác, thừa lúc khách không để ý là bọn họ đổ bia vào
thùng đựng nước đá, hoặc lúc mang cả thùng bia ra họ để lẫn những vỏ lon bia úp
ngược, khách say xỉn không biết cứ đếm đầu lon bia mà thanh toán. Khách đi rồi
bọn họ mới bán lại giá rẻ cho nhà hàng. Nhưng ở đây bọn em không làm thế đâu…
Cuộc vui đã đến lúc tàn, anh bạn tôi đứng dậy thanh toán với giá: 200 ngàn đồng cho một giờ hát karaoke; 15 ngàn đồng một lon bia Tiger; còn những món ăn khác thì đắt gấp năm sáu lần ở ngoài và không quên “bo” cho mỗi em 100 ngàn đồng. Quả thật, nếu như không có cái chuyện “ôm” kia chắc sẽ không một ai dám bước chân vào đây lần thứ hai…
Cuộc vui đã đến lúc tàn, anh bạn tôi đứng dậy thanh toán với giá: 200 ngàn đồng cho một giờ hát karaoke; 15 ngàn đồng một lon bia Tiger; còn những món ăn khác thì đắt gấp năm sáu lần ở ngoài và không quên “bo” cho mỗi em 100 ngàn đồng. Quả thật, nếu như không có cái chuyện “ôm” kia chắc sẽ không một ai dám bước chân vào đây lần thứ hai…
________________________
Thông thường là sau những
cuộc nhậu cánh mày râu mới rủ nhau đi karaoke ôm. Khi đã hơi sỉn sỉn chẳng ông
nào lường hết được những tai họa có thể xảy ra với mình. Chị C, 25 tuổi ở
phường 2, TP. Vũng Tàu mới lấy chồng được 2 năm thì gặp “đại hạn”. Chị vốn xem
chồng như thần thánh, không vướng bụi trần, ấy thế mà không ngờ anh ấy lại đi
vào cõi tục. Chiếc áo của anh trong buổi tối đi nhậu về đã nói lên tất cả. Chị
thức suốt đêm chờ chồng tỉnh dậy để trao lại cho anh cái áo có in vết son trên
ngực rồi khăn gói lên đường… về nhà mẹ đẻ. Cái giá phải trả cho một buổi tối
vui chơi ở tổ quỷ là 3 tháng phải ăn “cơm hàng cháo chợ”, chầu chực van xin hối
lỗi của chồng ở nhà mẹ vợ. Chưa hết! Điều nguy hại hơn là cái khoảng trống
trong lòng chị C không bao giờ lấp lại được như cũ.
Trường hợp chị T, 28 tuổi ở
phường 11, TP. Vũng Tàu thì lại giải quyết theo kiểu cực đoan. Bắt gặp chồng la
cà ở quán karaoke ôm, chị không nói không rằng viết ngay đơn ly dị. Mặc cho mọi
người xúm vào biện hộ cho anh rằng, anh vào đấy chỉ để hát “chay” không thôi,
nhưng chị vẫn một mực tuyên bố: “Từ trước đến nay có thấy hát hò gì đâu. Một
nốt nhạc bẻ đôi không biết, hát thì như dế kêu, vào đấy làm gì nếu không phải
vì cái chuyện “ôm ấp” kia. Lành làm gáo, vỡ thì “giục” luôn chứ không thể duy
trì cái tình trạng nửa vời hoen ố. Duy trì một quan hệ như vậy nghĩa là duy trì
sự không tôn trọng lẫn nhau. Và như thế cuộc sống vợ chồng sẽ biến thành địa
ngục trần gian với những sự tra tấn, tự hành hạ mình. Tốt nhất và khôn ngoan
nhất vẫn là ly hôn nếu chồng mình thèm khát niềm vui ở những chốn sa đọa như
vậy…”.
Một số trường hợp những bà
vợ vừa không muốn mất chồng nhưng lại không thể chịu nổi sự “xuống cấp” của các
đức lang quân, thì trở thành khó tính nhiều lời. Chị L, 35 tuổi, nhà ở phường
10, TP. Vũng Tàu là một thí dụ. Chị kể lể với mọi người ở cơ quan bằng giọng
tràn trề nước mắt: “Vài năm lại đây, mọc lên nhan nhản các nhà hàng karaoke ôm,
quán ăn, quán nhậu, chồng tôi mới sinh ra đổ đốn như vậy chứ trước đâu có gì. Cứ bảo
là tôi khó tính nhiều lời chứ uất lắm! Cứ nghĩ đến nó vừa moi tiền chồng mình
lại vừa ôm ấp vuốt ve thì ai mà chịu đựng nổi! Không vì thương mấy đứa nhỏ, thì
tôi cho lão đi luôn với mấy con đó là xong…”.
Chị S, 50 tuổi, nhà ở phường
9, TP. Vũng Tàu thì lại tỏ ra bất lực chán chường. Chị thở dài ngao ngán: Tôi
già rồi, chết cũng không tiếc, song nghĩ mà thương mấy đứa nhỏ. Ai dám cam đoan
rằng trong máu của chồng tôi, của tôi và của chúng nó bây giờ không có HIV?
Có thể dễ dàng nhận thấy
karaoke vốn đã là một loại hình dịc vụ có văn hóa đẹp. Nhưng đây đó karaoke đã
bị biến tướng, trá hình, trở thành karaoke ôm, là tiền đề cho hoạt động mại dâm
và là nguyên nhân lây nhiễm HIV/AIDS. Các cô gái phục vụ ở quán karaoke ôm và
gái bán dâm dù khác nhau cách thể hiện song cùng có chung một mục đích sống là
phát huy triệt để “vốn tự có” và bằng mọi cách để kiếm tiền, phục vụ cho cuộc
sống vốn rất tạm bợ và thực dụng của họ, làm băng hoại đến truyền thống đạo lý,
lối sống và làm đổ vỡ hạnh phúc của một số gia đình. Nó còn là nguồn gốc để
phát sinh tội phạm và tệ nạn xã hội, trong đó có tội tham nhũng. Một điều thật
lạ lùng là mặc dù cuộc sống gia đình của họ rất hòa thuận, nhiều người còn tỏ
ra có trách nhiệm với gia đình, nhưng do lối sống buông thả, thích cảm giác lạ,
nên các đức ông chồng lâu lâu lại “dù” một chuyến vào các tổ quỷ đó để thay đổi
“bầu không khí”.
Việc ngăn ngừa, phòng chống
HIV/AIDS, phòng chống mại dâm là việc khó, song chống karaoke ôm còn khó khăn
hơn, vì nó biến tướng, trá hình một cách tinh vi. Nhất thiết các cơ quan chức
năng, ban ngành đoàn thể phải cùng đồng bộ nhập cuộc, ra quân triệt để mới hy
vọng đẩy lùi được nạn “đại dịch” này.
Ngày 13/02/1998
ĐÀO QUỐC THỊNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét